PHÚT SUY NGẪM

11:41 PM Unknown 0 Comments

LÒNG KHOAN DUNG

Truyện xưa kể lại rằng, một buổi tối một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất. Đoán ngay ra đã có chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó.



Một lúc sau, quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai thầy mình, vì quá hoảng sợ nên không nói được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả hình phạt nặng nề. Không ngờ vị thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh, con mau về thay áo đi”. Sự khoan dung của vị thiền sư già đã khiến chú tiểu suốt đời không quên được bài học đó.

Người xưa dạy: Rộng lớn nhất thế giới là đại dương, rộng lớn hơn cả đại dương là bầu trời, rộng lớn hơn cả bầu trời chính là lòng người. Sự khoan dung, nếu được dùng đúng chỗ và đúng lúc thì còn có tác dụng mạnh mẽ hơn sự trừng phạt, bởi nó tác động rất mạnh đến nhận thức mỗi con người. Nhất là đối với cuộc sống, công việc và học tập của con trẻ, việc khoan dung đem lại hiệu quả vượt trội hẳn so với việc áp dụng bất kỳ hình phạt nào. Thậm chí, khoan dung với người cũng chính là khoan dung với mình, giải thoát mình khỏi những sự giận dữ, căm tức, hận thù, tranh chấp…, nhờ đó mà cân bằng được cuộc sống của mình.
LÒNG MẸ.........................

Người con không có khả năng nuôi mẹ già, liền quyết định cõng mẹ bỏ lên núi.

Đêm tối, người con nói rằng cõng mẹ lên núi dạo, bà mẹ lấy hết sức mình đèo lên vai con.

Trên đường đi anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống.

Bỗng anh ta nhìn trên vai mình, thấy mẹ đang cố giấu những hạt đậu rãi suốt đoạn đường đi, anh ta tức giận hỏi mẹ : "Mẹ rãi đậu làm gì thế ? "

Kết quả câu trả lời của mẹ đã khiến anh ta bật khóc :

"Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ lạc đường".
  
- BÀN TAY CHA

Anh con trai đi làm được vài tháng có dịp ghé thăm nhà.

Bữa cơm chiều, anh cứ nhìn chòng chọc vào chiếc đồng hồ trên tay người cha. Người cha thầm nghĩ: "Chắc con nó cần..."
Ăn cơm xong người cha gọi con trai ra bàn uống nướ

c, ông bảo: "Con mới đi làm, cũng cần biết giờ biết giấc".

Rồi ông tháo đồng hồ đưa cho con.

Người con trai cầm đồng hồ, bấm lại hai lần rồi đeo vào tay cha, rươm rướm nước mắt:

- Dạo này ba gầy quá, dây đồng hồ tuột cả xuống bàn tay..
MƯA!

Trời đổi gió. Mưa trắng phố phường. Cô gái ngồi sau chàng trai trên chiếc xe máy đời mới, vòng tay ôm eo: "Anh có lạnh không, để em ủ ấm cho anh nhé!" Tiếng cười khúc khích trong veo tan vào màn mưa mờ đục. "Ước gì những cơn mưa kéo dà

i hơn" - Chàng trai và cô gái nghĩ thầm, nghe niềm vui dâng đầy trong mắt...

Bên kia đường, bác bán bánh chuối chiên nhìn mưa mà thở dài ngao ngán "Ước gì trời đừng mưa nữa". Mưa đã mấy ngày không tạnh, ngày nào cũng ế hàng. Mà lại sắp đến hạn nộp tiền học cho con...

Ngoài trời, mưa vẫn rơi, trắng xóa...
 ANH TRAI...........

Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng "Sanh ra... giờ cãi lời bố mẹ...phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út..."

Anh lặng thinh không nói năng gì...Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!

Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa - gia tài duy nhất của gia đình -, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít...Anh cười, "Út ráng học ngoan..."

Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao... Út hớn hở đón xe về quê...

Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói...Mẹ khóc, "Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ... lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết...


MẸ!!!!!!!!!!!
Khi đến trường, mẹ nói : Đợi tụi con tốt nghiệp, mẹ được hưởng phước rồi.

Khi tốt nghiệp, mẹ nói : Đợi tụi con tìm được công việc, mẹ được hưởng phước rồi.

Khi đi làm, mẹ nói : Đợi tụi con lập gia đình, mẹ được hưởng phước rồi.

Khi kết hôn, mẹ nói : Đợi tụi con có cháu, mẹ được hưởng phước rồi.

Khi có con, mẹ nói : Đợi con của mấy đứa lớn khôn, mẹ được hưởng phước rồi.

Bây giờ con cái đã lớn hết, tôi nói có thể hưởng phước rồi, nhưng, mẹ ơi, mẹ có nghe thấy không ?

 HÃY DỰA VÀO CHÍNH MÌNH....
 Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó : "Mẹ ơi ! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được !".

"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Mẹ nói.

"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?".

"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bư

ớm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".

"Nhưng em giun đất cũng không có xương và cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?".

"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".

Ốc sên con bật khóc, nói : "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng không che chở chúng ta".

"Vì vậy mà chúng ta có cái bình ! - Ốc sên mẹ an ủi con - Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta".

Hãy tự đi trên đôi chân của mình.

❤❤❤
Tôi là một người đi rất chậm, nhưng không bao giờ đi lùi.(A.Braham Lincoln)

0 comments: