LÒNG MẸ, TÌNH CHA

8:23 PM Unknown 0 Comments

10 ân tình của MẸ

Ân thứ nhất --- mang nặng

Ân thứ hai --- đẻ đau


Ân thứ ba --- quên mình


Ân thứ tư --- ngậm đắng nuốt cay

Ân thứ năm --- chăm miếng ăn giấc ngủ

Ân thứ sáu --- nuôi con bằng sữa mẹ

Ân thứ bảy --- thức trắng thâu đêm

Ân thứ tám --- nhớ khi con xa nhà

Ân thứ chín --- lo lắng sức khỏe cho con

Ân thứ mười --- yêu thương và hy sinh ...♥ ♥ ♥

~>Hãy luôn yêu thương và trân
trọng mẹ mình khi còn có thể bạn
nhé 
..................................................................
Đừng chê nghề nghiệp của bố mẹ tôi.

Ừ thì tôi nghèo, bạn giàu.

Nhưng đâu phải bạn làm ra tiền đâu.

Bố mẹ tôi không cao sang như bố mẹ
bạn,

Quần áo họ luôn đẫm mồ hôi và bụibẩn.

Nhưng chính những giọt mồ hôi ấy
nuôi tôi lớn.

Bạn hạnh phúc vì hơn tôi mọi thứ ?

Tôi hạnh phúc vì tôi hiểu thế là đủ.

Tôi là con bà “đồng nát”

Hằng ngày, mẹ rong ruổi khắp thị xã bằng chiếc xe đạp cà tàng để thu mua phế liệu. Dáng mẹ gầy gầy, gương mặt phờ phạc đôi mắt mẹ quầng thâm vì thiếu ngủ. Lắm khi mua được nhiều phế liệu, mẹ cố dẫn xe nặng nhọc nhí
ch từng bước thận trọng qua cầu, mẹ ghìm xe không nổi, xe ngã, mẹ té xuống mặt đường, đống phế liệu đè lên thân mẹ. Con bất chợt trông thấy mẹ trên đường con đi học… Con khóc, mẹ ơi!
Đêm đã về khuya, tụi con ngồi tựa cửa đợi mẹ và ngủ quên lúc nào không biết. Giật mình tỉnh giấc, mẹ vẫn chưa về, con Xuân chạy vào sào đồ và lôi ra chiếc áo bà ba của mẹ, nó ôm áo vào lòng, hôn lên áo, rồi khóc. Con là anh lớn, con dỗ em: “Đừng khóc, chút mẹ về!” nhưng… con lại khóc theo em.
(s.t)
BÀI VĂN ĐIỂM 0
---~---
- Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm không chưa, ba.
Tôi ngạc nhiên: "Đề bài khó lắm sao?"
- Không. Cô chỉ yêu cầu "Tả bố em đang đọc báo." Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra, cũng được 6 đ
iểm.
Tôi thở dài:- Còn đứa bị điểm không, nó tả thế nào?
...
- Nó không tả, không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô.
Hôm trả bài, cô giận lắm. Cô hỏi: "Sao trò không chịu làm bài?". Nó cứ làm thinh, mãi sau nó mới bảo: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói, cô con sững người. Té ra ba nó hi sinh từ lúc nó mới sanh. Cô mới nhận lớp nên không biết, ba ạ. Cả lớp con ai cũng thấy buồn. Lúc ra về, có đứa hỏi: "Sao mày không tả ba đứa khác?" Nó chỉ cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống má.

Chuyện về cậu học sinh có bài văn bị điểm không đã để lại trong tôi một nỗi đau, nhưng cũng để lại một bài học về lòng trung thực
CON YÊU MẸ LẮM :)
Lúc nãy đứng trên ban công tầng 4 của kí túc xá nhìn xuống đường mình thấy một bác gái với chiếc xe đạp cà tàng đang nhặt nhạnh từng miếng bìa giấy, từng chiếc chai
nhựa bên lề đường. Trời lạnh thế mà bác chỉ có một chiếc áo mỏng manh thôi. Hix.Chắc hẳn bác ấy cũng là một người mẹ và nguoi mẹ ấy đang phải vất vả giữa đêm khuya này để lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho con cái. Nhìn bác ấy làm mình nhớ mẹ. Nhớ lắm lắm. Chỉ muốn gọi ngay về cho mẹ để nói "con yêu mẹ nhiều lắm". Hjx.mình chưa bao giờ nói ra câu đó với mẹ. Mỗi lần gọi về nhà thì cũng nói với mẹ đủ thứ chuyện nhưng cứ mỗi lần định nói Con yêu mẹ là mình lại k đủ can đảm. Huhu.k hiểu sao lại thế. Dường như đối với vùng quê nghèo như quê mình cái câu Con yêu mẹ quá hoa mĩ, cầu kì, k quen lắm... Mẹ ơi, dù con k nói ra nhưng con rất yêu mẹ. Mẹ cũng biết phải k ạ? Cảm ơn mẹ đã luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con. Chúng con sẽ cố gắng sống thật tốt. Cầu chúc Mẹ luôn mạnh khoẻ và vui sống mãi mãi bên chúng con nhé. Con yêu mẹ rất nhiều!
----------------------------------------------------------------
Bạn luôn giận dỗi khi mẹ cho bạn ít tiền...
Bạn luôn hờn trách khi mẹ quên làm điều gì đó cho bạn...
Bạn luôn nổi cáu khi mẹ đi đâu đó lâu làm trễ buổi hẹn của bạn...
Bạn có nghĩ rằng ...
Vì trong túi mẹ đó là số tiền cuối cùng...
Vì trong
đầu mẹ đang phải lo bao nhiêu chuyện...
Và mẹ về trễ cũng chỉ vì mẹ còng lưngkiếm tiền... để cho bạn một cuộc sốngđầy đủ nhất có thể
Có bao giờ... bạn nghĩ tới chưa....???
Đọc và suy ngẫm: [Đồng hồ đeo tay]

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học phổ thông cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùngbàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn

tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ:"Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời:"Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi:"Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện:"Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuốinên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý,thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo:"Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi:"Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?"Mẹ tôitrả lời:"Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ chotôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói:"Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!"Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo:"Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồhiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi:"Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?"Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời:"Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp:"Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?"Thầy bảo:"Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

0 comments: